Như
bất cứ thằng con trai nào trên thế gian, với tôi chuyện ma hay phim ma
chỉ là trò tiêu khiển và hù dọa nhau những lúc vô công rỗi nghề. Tôi
luôn có một niềm tin tuyệt đối rằng ma quỷ là thứ bịa đặt để cuộc đời
bớt đi phần nhạt nhẽo. Tôi không tin vào chuyện khi mà thể xác con người
chết đi, chôn chặt dưới ba tấc đất thì lại có thứ gọi là linh hồn sống
dậy và ám ảnh những người còn sống.
Thế nhưng, những điều tưởng chừng hoang đường ấy lại hiện diện ngay trước mặt tôi mà tôi không thể nào lý giải được.
Câu
chuyện bắt đầu vào một ngày cuối đông. Hôm ấy, tôi với Thảo hẹn nhau về
quê, khi tôi lên xe thì còn duy nhất một ghế trống ngay đầu xe mà Thảo
thì ngồi mãi gần cuối. Bên cạnh ghế Thảo ngồi là một cô gái, tôi liếc
nhìn cô gái mái tóc chấm ngang lưng, áo màu lông chuột và đôi giày màu
đỏ thắt nơ xinh xắn, đặc biệt hơn cả là ánh mắt có vẻ hoang mang, những
ngón tay đang cào cào vào nhau.
Hơi ngại, nhưng tôi vẫn quyết định tiến về phía cô gái, lịch sự hỏi:
“Chị ơi chị lên ghế đầu ngồi cho em ngồi đây cùng bạn em được không ạ?”
Cô gái ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối, ngần ngừ một lát, cô lắc lắc đầu.
Tôi nhìn về phía Thảo ánh mắt lộ rõ vẻ hối tiếc.
Khi ấy, cô gái miễn cưỡng rời khỏi chỗ ngồi đi lên phía đầu xe.
***
Khi
tôi đang hí hoáy chụp mấy bức ảnh bên đường thì bỗng nghe thấy tiếng
thắng xe rất gấp. Ngay sau đó, tôi và Thảo bị xô mạnh về phía trước, có
tiếng ai đó hét lên kinh hoàng. Tôi cảm giác chiếc xe bị rung lắc dữ
dội, rồi trong chưa đầy vài giây, tựa như một lực rất mạnh nào đó lao
vào từ giữa xe. Tôi không còn biết gì nữa.
Khi
lờ mờ nhận ra mọi chuyện thì tôi thấy mình đang nằm trên đường, bên
cạnh là la liệt những người bị thương đang thoi thóp. Vài nạn nhân xấu
số đã được đắp lên mình những manh chiếu.
Trong
đầu tôi là một mớ âm thanh hỗn độn, tiếng kêu khóc, tiếng còi xe cứu hộ
và cả tiếng những bước chân chạy huỳnh huỵch. Tôi nhớ ra Thảo. Tôi lo
lắng nhìn quanh, không thấy cô bạn đâu cả.
Tôi lờ mờ nghe tiếng một anh thanh niên ngay gần tôi: “Còn một người nữa ngay đầu xe.”
Tôi
nằm bất động, cả người ê ẩm, máu từ cổ chảy xuống cánh tay. Trong vô
thức tôi nghe thấy tiếng người ta hò hét kéo thi thể nạn nhân ra ngoài.
Mắt tôi he hé mở.
Dưới
ngọn đèn đường và vô số ánh đèn từ những chiếc xe cứu hộ, từ phía chiếc
xe bẹp dúm dó, người ta kéo ra ngoài một thi thể bị nghiến nát phần
trên. Tiếng những người dân yếu bóng vía hét lên, không ai còn nhận ra
hình hài thi thể ấy nữa. Khi ấy, tôi nhìn rất rõ,mái tóc chấm ngang
lưng, áo màu lông chuột và đôi giày thắt nơ màu hồng...
Người ta phủ lên thi thể đó một mảnh vải trắng.
Tôi được người ta khiêng lên cáng rồi cho lên xe cấp cứu, tôi đoán thế.
Ngoài
trời, gió bắc thét gào phát ra những tiếng vun vút, ù ù ngay bên tai
tôi. Gió thổi tung những chiếc lá vàng xác xơ, những đồng tiền vứt lại
của người đi đường cuốn theo lớp bụi mù trời. Những nén nhang bắt đầu
được thắp lên trong đêm tối mịt mùng, chúng đong đưa, run rẩy trước gió
như những con mắt trong đêm tối.
Sau
ngày tháng thập tử nhất sinh ấy, tôi bắt đầu quay trở lại cuộc sống
bình thường. Thảo cũng chỉ bị thương nhẹ giống tôi, hôm nhìn thấy cô bạn
trong viện mà tôi như trút được gánh nặng, chỉ sợ lỡ nó có bị làm sao.
Thế nhưng cũng từ sau đó, những chuyện kì lạ bắt đầu xảy đến với tôi.
Tôi
hay gặp những con mơ triền miên không dứt. Đáng sợ thay đó đều là những
giấc mơ liên quan đến chiếc xe hôm xảy ra tai nạn và hình ảnh cô gái
với mái tóc chấm ngang lưng, áo màu lông chuột, đôi giày hồng thắt nơ và
hai bàn tay cào cào vào nhau của ngày hôm đó. Giấc mơ nào cũng thế, đều
là ánh mắt hoang mang của cô gái ấy nhìn tôi, cho đến khi tôi cảm thấy
không thể thở được nữa thì đột ngột tỉnh dậy.
Ban
đầu, tôi nghĩ có thể tôi đã bị ám ảnh bởi vụ tai nạn quá kinh hoàng.
Mặc dù tôi với Thảo cũng là 2 nạn nhân bị thương nhẹ nhất, nhưng những
gì tôi nhìn thấy ngày hôm đó, những thi thể nằm đắp chiếu giữa tối mùa
đông gió rít ấy cũng khiến tôi đôi phần hoảng sợ. Tôi nghĩ một thời gian
nữa mình sẽ tự ổn định lại.
Cho
tới buổi tối hôm ấy, sau cuộc hẹn với khách hàng tôi trở về nhà khi đã
khá muộn. Chỉ kịp tắm rửa qua loa, tôi leo lên giường đi ngủ. Ngoài trời
lạnh ngắt, gió thổi vù vù trên tầng thượng đập rầm rầm vào ô cửa kính.
Khi đang lim dim ngủ..
Rắc...leng keng..leng keng
Âm
thanh phát ra từ chiếc chuông gió như có ai giật mạnh nó xuống. Tôi mở
trừng mắt bất động trong giây lát rồi chạy ra phía cửa chớp.
Ngoài
trời gió vẫn đang gào thét thẩm thiết, những cành cây cổ thụ oằn mình
trước gió như những cánh tay đang vươn về phí tôi. Dưới ánh đèn đường
nhờ nhợ vàng con đường phía dưới heo hút không một bóng
người...bỗng...ngay trước cổng nhà tôi...
Một cô gái tóc chấm ngang lưng, áo màu lông chuột, đôi giày hồng thắt nơ và hai bàn tay đang cào cào vào nhau.
Một
ánh chớp lóe lêm, sau đó là tiếng sấm ầm ầm như gào thét. Bất giác,
trong giây phút ánh chớp quét qua mặt tôi, ngay trước tầm mắt tôi, hiện
lên gương mặt loang lổ những vết máu của cô gái với ánh mắt hoang mang,
chỉ ngay đó sau ô kính cửa sổ, 10 đầu ngón tay be bét dập nát máu cào
vào lớp kính.
Tôi không còn biết gì nữa.
Mở
mắt ra, tôi thấy mình đang nằm cạnh cửa sổ. Bên ngoài trời đã thôi gió,
còn trong phòng tôi, cảnh tượng tan hoang chưa từng thấy. Nước mưa hắt
vào ướt nhẹp, giấy tờ bay loạn xạ, vài bức tranh trên tương xộc xệch.
Định thần, tôi nhớ lại chuyện tối qua. Chả lẽ tôi đã gặp ma? Chẳng có lí nào.
Tự
trấn an mình mới ý nghĩ, chắc đêm qua mưa tôi dậy cài cửa sổ rồi mệt
quá ngất đi, dạo này tôi cũng cảm thấy hơi yếu sức. Còn lại chắc do tôi
mơ linh tinh thôi.
Tôi quyết định nghỉ ở nhà một hôm rồi mai đi làm.
***
Buổi
trưa hôm sau, tôi đang ngồi ăn trưa ở công ty, bỗng có một cô bé ngồi
đối diện thi thoảng lại liếc mắt về phía tôi rồi dáo dác nhìn xung
quanh, tôi hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhìn cô bé mỉm cười đáp lễ.
Khi tôi đang đứng rửa tay thì cô bé chạy lại bên cạnh, thủ thỉ vào tai tôi:
“Anh đang bị ma ám, có một cô gái đi theo anh.”
Tôi
cười nghi hoặc rồi bỏ đi. Dạo này bọn trẻ đang có mốt xem phim với đồn
thổi những chuyện kinh dị, con bé chắc lại thấy tôi mệt mỏi xuống sắc là
lại áp dụng những chuyện trong phim vào đây.
Tan
làm, tôi cùng lũ bạn rủ nhau đi lên phố cổ uống cafe rồi cùng nhau lên
Hồ Tây hóng gió. Khi trời gần khuya, chúng tôi đang lang thang trên
đường, thì bất chợt tôi nhìn thấy dưới gốc cây bên kia đường có một cô
gái tóc …và cũng chính lúc đó, tôi nhìn thấy đôi giày màu hồng và 2 bàn
tay đang cào cào vào nhau...
Tim
tôi hẫng đi một nhịp. Tôi phóng xe lao lên giữa đám bạn, tự nhiên nghĩ
đến lời cô bé ban trưa, tôi không ngoảnh nhìn lại phía sau một giây phút
nào nữa.
Chia
tay đứa bạn cuối cùng ở ngã tu rẽ về nhà tôi, tự nhiên trong lòng tôi
thấy sợ sợ. Rồi tôi lại thấy tự nực cười với bản thân, đường đường là
đàn ông con trai, lại đi về đêm không ít lần, chẳng biết tôi còn lo sợ
gì nữa. Nghĩ thế, nhưng tôi vẫn rồ ga lao vút đi trong đêm tối, tôi muốn
về nhà cầng sớm càng tốt.
Nhìn
thấy ánh đèn vàng sáng choang đầu ngõ, tự nhiên tôi thấy vui vui lạ.
Chả có chuyện gì cả, có lẽ tôi chỉ thần hồn nát thần tính.
Nhưng…
Khi
tôi rẽ vào khúc cua, dưới ánh phản chiếu của vũng nước đọng dưới nền
đường sau trận mưa chiều, tôi nhận ra bóng 2 người đang ngồi trên xe.
Một người dĩ nhiên là tôi, vậy còn một người, là ai?
Tôi quay ngoắt lại, phía sau tôi không có ai cả.
Đường
không một bóng người. Tôi cảm thấy có hơi lạnh lạnh phả sau gáy, rồi
một âm vực thì thầm nửa tỉnh nửa mê vang bên tai tôi “Là tôi…”
Tôi phanh gấp, con mèo từ đâu ngảy xổ ra trước đầu xe tôi, tiếng kêu ai oán trong đêm tối.
Tôi phóng xe như điên ra khỏi ngõ, lao về phía nhà thằng bạn.
Tôi ấn chuông cửa liên hồi, tôi chỉ sợ nhanh lên, không nó sẽ đuổi kịp tôi mất.
Thằng
bạn tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, nhưng chắc thấy mặt mũi tôi
trắng bệch, nó không hỏi gì nhiều, chỉ bảo tôi vào mau tắm rửa đi không
lạnh.
Khi
cánh cửa nhà tắm vừa khép lại, hơi nước nóng bắt đầu bốc lên. Nước ấm
từ vòi sen xối vào người khiến tôi cảm thấy tỉnh táo vô cùng. Đưa tay
với chiếc khăn tắm, không hiểu sao tôi có cảm giác lạ lạ. Tôi nhìn
quanh. Không có ai cả. Tôi ngẩng lên.
Trong
gương, gương mặt một cô gái tóc xõa dài, khuôn mặt trắng bệch và máu
chảy ra từ khóe mắt, với những ngón tay be bét máu tì vào lớp kính.
Tôi thét lên kinh hoàng.
***
Khi
tôi tỉnh dậy, tôi kinh ngạc thấy sao tôi vẫn còn sống sót. Thằng bạn
tôi đang ngồi lo lắng bên cạnh. Nó bảo tôi hét làm cả hàng xóm cũng ngó
sang hỏi có chuyện gì thế.
Nghe
xong câu chuyện của tôi, ngay ngày hôm sau nó đưa tôi ra ngoại thành. Ở
đó tôi đến nhà một bà cụ, thoạt nhìn thấy tôi, bà cụ mắng ngay vào mặt
- Đừng đi theo nó nữa...
- Đừng đi theo nó nữa...
tôi lờ mờ hiểu.
Sau đó, bà cụ bảo tôi đưa bà tới chỗ hôm xảy ra tai nạn.
Sau đó, bà cụ bảo tôi đưa bà tới chỗ hôm xảy ra tai nạn.
Tới
nơi thì trời đã nhá nhem tối, trên những cành cây ven đường lá đã trụi
hết còn trơ lại những cành khẳng khiu như những bàn tay ma quái, gió bắt
đầu thổi. Bà cụ lôi ra từ trong túi một hình nhân nam miệng lẩm nhẩm gì
đó mà tôi nghe không rõ rồi châm lửa đốt.
Tôi
thấy loáng thoáng trong tiếng gió gào rú , sương và khói lẫn lộn quyện
vào nhau mờ ảo. Trước mắt tôi, cô gái tóc chấm ngang lưng, áo màu lông
chuôt, đôi giày màu đỏ thắt nơ xinh xắn, hai bàn tay cào cào vào nhau
bỗng nhiễn quay mặt lại và đi về phía cánh đồng xa tít mờ dần, mờ dần
rồi mất hút trong làn sương khói mịt mù.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét