Tôi đã yêu H ngay từ ngày đầu chúng tôi gặp nhau. H đã có công việc ổn định. Tôi yêu và muốn lấy H làm vợ. Và cái thai trong bụng H đang lớn dần lên cũng chính là đứa con của tôi nhưng...
Vì
sao chuyện lấy vợ của tôi lắm trắc trở đến thế? Khó khăn lắm tôi mới
tìm được người mình yêu thương. Tôi đã 32 tuổi. Tôi là con út trong nhà
có 3 chị gái. Nhưng tôi không phải là "cậu ấm". Bố tôi mất khi chị em
tôi còn rất nhỏ. Thương mẹ và các chị gái vất vả lo toan phần kinh tế
gia đình nên bấy lâu nay tôi luôn cố gắng học hành tử tế, sống tự lập
ngay từ hồi còn là sinh viên. Ra trường, tự xin việc rồi thử việc ở
nhiều công ty đến giờ tôi đã trở thành một chuyên viên "hạng cứng" của
Trung tâm nghiên cứu và phát triển nguồn nhân lực. Mải mê công việc, sự
nghiệp nên khi ngoảnh đầu nhìn lại thì tôi cũng chợt nhận ra, mình đã 30
tuổi những chưa có mảnh tình vắt vai. Các chị gái của tôi giờ cũng đã
yên bề gia thất. Giờ thì trong ngôi nhà 3 tầng khang trang chỉ còn tôi
sống cùng mẹ. Giờ mẹ cũng đã già. Các chị gái thì lấy chồng xa nhà.
Thỉnh
thoảng các chị có mang cháu về thăm mẹ tôi. Những lúc ấy, mẹ và các chị
gái của tôi cũng thường xuyên thúc giục chuyện tôi lấy vợ rồi sinh cháu
nội cho bà bế bồng, cho vui cửa vui nhà. Trước khi gặp và yêu H, các
chị gái cũng đã tìm hiểu và gợi ý cho tôi rất nhiều mối để tôi đến cưa
cẩm. Có cô gái mặt mũi xinh xắn, kém tôi 8 tuổi ở gần nhà. Rồi có cô gái
làm nghề giáo viên, biết chăm sóc gia đình, mẹ tôi rất ưng ý. Nhưng sự
thật qua mấy lần đi uống café tìm hiểu nhau tôi thấy những đám hỏi ấy
không hợp với mình. Rồi chúng tôi luôn có một kết thúc có hậu "Chúng ta
không làm người yêu. Chúng ta làm anh em nhé!". Họ đều gật đầu đồng ý.
Sợ mẹ buồn nên tôi cũng không lảng tránh chuyện vợ con hễ ai mách có cô
này cô kia tôi đều cố gắng mở lòng chia sẻ nhưng phần vì không hợp phần
vì trái tim không cùng nhịp chỉ cho mãi cho đến khi...
Cách
đây 2 năm, tôi đã gặp H. H đến nộp hồ sơ vào làm việc tại Trung tâm của
tôi. Tôi là trưởng phòng của H, thời gian đó H mới chỉ là nhân viên tập
sự, tôi có thêm nhiệm vụ là giúp đỡ hướng dẫn công việc cho cô ấy nên
chúng tôi có rất nhiều thời gian ở bên nhau cô ấy kém tôi 8 tuổi. Tuổi H
nếu như theo ý mẹ tôi là rất hợp với mạng của tôi. Về ngoại hình cô ấy
không xinh lắm nhưng ăn nói nhẹ nhàng và rất duyên. Nhưng gia cảnh của H
hoàn cảnh có phần éo le. H làm con của bà me đơn thân. H là đứa con rơi
của cuộc tình lầm lỡ của mẹ cô ấy với người đàn ông phụ bạc.
Những
khi tiếp xúc với mẹ H, tôi thấy bà là người phụ nữ nhân hậu, chân thành
và đối xử rất tốt với tôi. Tôi tôn trọng bà và không hề ngại chuyện quá
khứ của bà. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tôi và H đã yêu nhau thắm
thiết. Mẹ và các chị gái tôi rất vui, phấn khởi khi tôi thông báo sẽ đưa
bạn gái về ra mắt mẹ và gia đình để chúng tôi được xây tổ ấm hạnh phúc.
Niềm vui chẳng được bao lâu khi gia đình tôi đi thăm gia đình H trở về,
tôi ngỡ ngàng khi ông nội, mẹ và các chị đều kịch liệt phản đối cuộc
hôn nhân này. Họ không thể chấp nhận gia cảnh của cô ấy. H là một đứa
con rơi.
Trước
nay, khi kể chuyện về H tôi đã giấu mẹ và các chị chuyện cô ấy không có
cha. Rằng bố H mất vì bị bệnh nặng. Nhưng tôi thật sự bất ngờ vì chuyện
này mà mẹ tôi kịch liệt phản đối chuyện hôn nhân của tôi. Tôi luôn tìm
cơ hội thích hợp để nói về những điểm tốt của cô ấy cho mẹ và các chị
gái hiểu nhưng họ vẫn lờ đi. Những lẫn đưa H về nhà chơi cho mọi người
trong gia đình được tỏ tường tính cách cũng như hình dáng cô ấy nhưng mẹ
tôi đã dội gáo nước lạnh vào đầu cô ấy. Mẹ không nói chuyện H là đứa
con không cha. Mẹ tôi đã dọa H rằng: "Bác không đồng ý cháu lấy
thằng Bình. Bác đã xem tuổi hai đứa nếu hai đứa lấy nhau thì chỉ một
thời gian ngắn là một trong hai đứa sẽ phải sống trong cảnh chăn đơn gối
chiếc".
Trước
sự phản đối kịch liệt của mẹ tôi, H cũng nhiều lần kiên quyết chia tay
với tôi vì thấy mình bị xúc phạm. 3 tháng trước, H đã tránh mặt tôi. Mẹ
và các chị biết chuyện nên mừng ra mặt. Mọi người động viên tôi, chiều
chuộng tôi và chị gái cả hứa sẽ nhanh chóng tìm cho tôi một đám môn đăng
hộ đối.
Trách
móc hờn giận nhưng thật sự cả hai chúng tôi rất yêu nhau nên không thể
bỏ được nhau. Đành liều một phen, chúng tôi dự định tính chuyện "bác sỹ
bảo cưới" thế nào gia đình cũng chấp thuận. Mẹ tôi thương tôi chắc sẽ
nghĩ lại. Tôi và H đã quan hệ tình dục với nhau, kết quả H đã dính thai.
Tôi đem chuyện nay báo cáo với mẹ khi biết tin H có thai và mong chờ mẹ
gật đầu đồng ý. Nhưng đúng như người ta vẫn thường bảo người tính không
bằng trời tính. Mẹ tôi đã nổi cáu, bà tức giận và nói sẽ từ mặt tôi, mẹ
đã bắt tôi chọn lựa giữa mẹ và H. Tôi thỉnh cầu với mẹ, xin mẹ cho phép
chúng con lấy nhau, sướng khổ thế nào chúng con cũng chịu mà vẫn vô
hiệu.
Tôi
buồn lắm. Tôi cố giải thích cho mẹ hiểu tình cảm tôi dành cho H là thật
lòng nhưng đều vô hiệu. Mẹ tôi còn bắt H phá bỏ cái thai đó đi. Mẹ
trách tôi mê muội. "Con hiền lành, điển trai như vậy thì mẹ con nhà
nó đã giăng bẫy lừa con. Mẹ không tin đứa con trong bụng nó là con của
con đâu. Nghe lời mẹ, hãy bỏ nó đi". Nghe những lời đó, tôi thực sự
rất đau lòng vì dù sao đó cũng là giọt máu của tôi. Tôi và H yêu nhau
hoàn toàn tự nguyện. Tôi không muốn là một kẻ vô trách nhiệm không thể
để đứa bé vô tội ấy phải chịu thiệt thòi được nhưng tôi cũng không muốn
làm mẹ phải đau lòng.
Thời
gian này, tôi như kẻ mất hồn. Đứa con thứ nhất đã phá, giờ H lại đang
mang thai lần thứ hai mà đến giờ mẹ tôi vẫn kiên quyết không đồng ý cho
chúng tôi cưới nhau. Tất cả chỉ vì tâm sự rất thật lòng của mẹ H về
chuyện khó nói kia. Gia đình tôi sợ làm thông gia với mẹ H sẽ ảnh hưởng
đến danh dự của gia đình. Tôi cảm thấy gia đình mình thật bất công khi
đánh giá người khác quá tàn nhẫn, khắt khe như vậy. Nhiều bận tôi dọa sẽ
bỏ nhà đi nếu mẹ không chấp nhận chuyện tình cảm của mình nữa. Trước
thái độ tiêu cực của tôi, chị gái tôi đã tìm đến H và nói thẳng tất cả
những gì gia đình tôi nghĩ về mẹ con cô ấy. Điều đó gây ra những tổn
thương vô cùng lớn cho cô ấy. Giờ này tôi và H thật sự mất phương hướng.
Nhiều đêm tôi nghĩ sẽ cưới cô ấy, bỏ nhà đi cùng cô ấy bất chấp sự phản
đối của gia đình hay chấp nhận chia tay để làm tròn chữ hiếu. Tôi phải
làm gì bây giờ? Ngoài mong chờ ở mẹ hai chữ cảm thông.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét